Friday, April 22, 2005

Cậu Tôi - Tập Một

Tôi xuất thân trong một gia đình Bắc Kỳ. Cha tôi đưa Mẹ và các anh chị vào Nam năm 54, lúc đó tôi chưa ra đời. Ngoài cha mẹ tôi ra, gia đình tôi có cả thảy là 10 anh chị em (2 trai, 8 gái), tôi ở vị trí thứ 7. Hai chị lớn của tôi đã theo chồng ra ở riêng. Anh kế được Cha gửi ra Vũng Tàu học trường Thiếu Sinh Quân, trường này chuyên đào tạo thiếu niên theo kiểu quân đội.
Ngoài thằng em trai nhỏ xíu của tôi ra, còn lại là lũ con gái "lu xà bu" chúng tôi, tuổi san sát nhau, tối ngày chảnh chọe, cãi nhau, kiện cáo nhau lu bù ! Chắc có lẽ vì thế mà Cha tôi muốn anh tôi có bản lãnh để chỉ huy lũ chúng tôi??
Tôi gọi Cha Mẹ là Cậu và U, chẳng hiểu sao không gọi là Cậu Mợ hay Thầy U, mà lại Cậu với U? Tôi cũng không biết và cũng chẳng muốn thay đổi điều đó.
Cậu tôi suốt đời mãi là ông Trung sĩ Nhất già. Tính Ông nghiêm nghị, mực thước. Tôi chẳng bao giờ thấy Ông lộ cử chỉ âu yếm với các con. Cậu tôi có thói quen dậy sớm, một phần có lẽ vì nghề nghiệp tạo nên. Tôi nhớ dạo ấy, vào những buổi sáng sớm, tôi không rõ mấy giờ, nhưng nhớ trời còn tối đen lắm, Cậu tôi trở về nhà sau ca trực đêm, Ông thường kêu hết chúng tôi dậy, đồng thời nhịp nhịp cây phất trần xuống bàn kêu đen đét, nghe lạnh xương sống. Đứa nào còn ngái ngủ chưa chịu dậy ngay thế nào cũng bị một roi, đau thấu trời mây!!
Sau khi hoàn tất bổn phận vệ sinh cá nhân là đánh răng rửa mặt, Ông phân công, mấy chị lớn ở nhà dọn dẹp nhà cửa, ôn bài vở, tôi và một hoặc hai đứa nữa được Ông chở đi ăn điểm tâm. Chiến mã của Ông là cái xe sườn ngang cũ kỹ, đã được gắn thêm một cái ghế sắt nhỏ phía trước, và phía sau là cái "booc-ba-ga" êm ái. Tôi bao giờ cũng xí phần ngồi đàng sau.
Cậu tôi chở chúng tôi đến tiệm phở có tiếng nhất vùng, bây giờ tôi đã quên mất tên, quán này nằm gần trường Trung Mỹ Tây (note: đây là tiệm phở Tiến Đức). Trời còn mờ sương mà quán đã tấp nập người. Chúng tôi hãnh diện bước vào, mỗi đứa kiếm một ghế. Mùi phở bay thơm phức, khiến đứa nào đứa nấy đều tỉnh cả người !! Cậu tôi kêu cho mỗi đứa một tô nhỏ, Cậu thì tô đặc biệt kèm theo một ổ bánh mì lớn. Ăn xong, chúng tôi còn mang về một "cà-men" lớn.
Thật là tuyệt vời cho những buổi sáng ấy. Năm đó tôi khoảng 9~10 tuổi.


Kết thúc Tập Một ở đây
Xin các bạn theo dõi tiếp Tập Hai => Coming soooooooooooon !!

Thu Hương